Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016

Không tìm hiểu hàng xóm, tôi phải bán rẻ nhà để chuyển nơi ở

Quyết định mua nhà chỉ sau hai lần đến xem, anh Thành không kịp tìm hiểu hàng xóm xung quanh. 

Về ở, anh mới thấy bất tiện khi hàng xóm có sinh hoạt khác với gia đình mình, đặc biệt có một ông cụ nát rượu và một thanh niên nghiện hút ở gần nhà. Cuối cùng, anh đành rao bán nhà để chuyển đi nơi khác sống. Dưới đây là chia sẻ của anh.

Năm 2013, sau khi bố mẹ tôi quyết định bán nhà ở Sơn Tây, để chuyển lên trung tâm Hà Nội sống cùng vợ chồng tôi, chúng tôi đi lùng mua nhà. Vì không muốn bố mẹ mình phải ở trọ, nên tôi mua nhà trong tâm trạng có lẽ hơi gấp.

Tôi biết ngôi nhà đó qua sự môi giới của một cậu cò đất. Tôi còn nhớ lần đầu tiên đến xem nhà là buổi chiều tối, sau giờ làm, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của cả tôi và chủ nhà. Lần đầu tiên đến, tôi đã thấy ưng ngôi nhà đó. 

Nhà ở khu vực Hoàng Mai, ngõ rộng 4m và ôtô có thể đỗ cửa, ngõ không quá sâu, đầu ngõ có chợ cóc nhỏ, ngoài đường lớn có nhiều cửa hàng, siêu thị nhỏ, ngân hàng. Căn nhà 3 tầng, mỗi tầng 2 phòng, cách nơi làm việc của vợ tôi khoảng 3 km và của tôi khoảng 7 km. Đất 46 mét vuông, nở hậu, đúng hướng Đông Nam hợp với tuổi tôi, giá tiền cũng vừa phải với khả năng của gia đình tôi (chủ nhà rao bán 2,5 tỷ). Tôi đọc một số báo rao vặt và tìm hiểu qua mấy trung tâm môi giới nhà đất, thấy giá đất ở khu vực này tầm 40 triệu/mét vuông. Nhà xây được 5 năm, có một vài chỗ hỏng hóc cần sửa chữa, tôi thấy mức giá đó là hợp lý.

Sau khi xem nhà, tôi xin bản đồ quy hoạch lên phường hỏi xem nhà có tranh chấp hay vướng quy hoạch không. Tất cả đều ổn. Sau khi yên tâm với vấn đề pháp lý của căn nhà, tôi dẫn vợ con, bố mẹ đến tham quan nhà lần nữa, cũng vào buổi tối, tranh thủ lúc chủ nhà không phải đi làm. Mọi người trong nhà tôi đều cảm thấy ưng.

Sau một hồi mặc cả, tôi được chủ nhà đồng ý bớt 100 triệu, vậy là tiến hành đặt cọc. Quá trình mua bán diễn ra trong vòng một tháng, chúng tôi về nhà mới ngay trước Tết.

Ở nhà mới, chúng tôi cảm thấy hài lòng về mọi thứ, trừ hàng xóm. Nhà hàng xóm sát vách, chung tường với nhà tôi bán bún chả, 4 giờ sáng họ đã dậy chuẩn bị, tiếng dao thớt, xong nồi bát đĩa kêu lanh canh. Họ nhóm bếp than, mùi khói bay sang nhà tôi, dù tôi có đóng cửa kín mít thì vẫn có mùi len lỏi vào phòng. Sau đó thì mùi hành nướng, mùi thịt nướng thơm ngào ngạt. Họ thường nướng sơ qua để khi khách đến ăn thì nướng lại cho nhanh. Vợ chồng tôi vốn thức khuya làm việc, tầm 3-6 giờ sáng là lúc chúng tôi ngủ say nhất nhưng từ ngày về nhà mới, chúng tôi buộc phải dậy rất sớm. Đặc biệt bố tôi mắc bệnh hen suyễn mãn tính, con gái tôi học mầm non hơi tí là viêm đường hô hấp có vẻ rất dị ứng với mùi than và mùi thức ăn của nhà hàng xóm. Nếu chỉ có vấn đề này, có lẽ tôi sẽ trồng thêm cây, làm lại cửa, mua máy lọc không khí để ở cố ngôi nhà này.

Tuy nhiên, tôi vẫn còn hai người hàng xóm khó chịu khác. Họ ở cách nhà tôi 4 nhà. Đó là ông bố khoảng 70 tuổi nát rượu và cậu con trai út ngoài 30 nghiện ngập. Tuần có 7 ngày thì ông bố say xỉn đến 6 ngày, hôm say từ sáng, hôm say từ tối. Ông ta đi lang thang trong ngõ, miệng nồng nặc mùi rượu, chửi vợ, chửi con, chửi đời, không khác gì Chí Phèo tái sinh. Cậu con nghiện ma túy, nghe nói từng đi tù, giờ được thả nhưng vẫn nghiện, lêu lổng không việc làm. Cậu thanh niên này không xích mích với hàng xóm nhưng thỉnh thoảng lôi bạn về ăn uống, bài bạc, đánh chửi nhau. Có nhà hàng xóm từng mất trộm vì những người bạn của cậu ta. Có những nhân vật như thế thành ra các nhà trong xóm sống khá khép kín, về đến nhà là đóng cửa. Tôi chả bao giờ dám cho con ra ngõ chơi, bố mẹ tôi cũng bỏ thói quen đi bộ vốn có từ hồi dưới quê vì không muốn va chạm với hàng xóm. Thế nhưng cậu con đầu lòng của tôi không hiểu nghe lỏm thế nào mà vẫn biết nhiều từ không có trong từ điển mà ông cụ nát rượu vẫn hay nói.

Không biết tôi có khó tính quá không nhưng tôi bắt đầu chán nơi ở với những người hàng xóm của mình. Chịu đựng được một năm, tôi quyết định rao bán ngôi nhà của mình. Trong vòng nửa năm cũng có nhiều người đến thăm nhà tôi, có vẻ rất thích nhưng họ lại đi. Tôi nghĩ có lẽ họ đã thông minh hoặc gặp may hơn tôi khi phát hiện hàng xóm nhà tôi có vấn đề. Cuối cùng, tôi đành bán ngôi nhà với giá 2,3 tỷ, chấp nhận chịu lỗ 100 triệu cùng vài khoản đầu tư sửa nhà, chưa kể cho người môi giới 40 chục triệu để bán nhà được nhanh.

Rút kinh nghiệm từ lần đầu mua nhà, khi mua ngôi nhà đang ở hiện nay, tôi đã tìm hiểu rất kỹ hàng xóm, thậm chí có ngày ngồi lỳ ở quán nước đầu ngõ từ sáng tới tối trước khi quyết định xuất tiền mua nhà.

Đức Thành

Chia sẻ những thắc mắc và kinh nghiệm mua nhà của bạn tại đây hoặc gửi về giadinh@vnexpress.net

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét